Đêm dài ủ cơn mê ngủ say,
Hồn gió đong sầu rót thương
Đầy đêm mắt lệ phong trần,
Giữa cơn mê đời trầm luân.
Sớm chiều giấc dỗ tàn hương,
xót xa cho số phận duyên tình.
Nguyệt cầm ơi ! Cất chi tiếng than ngân lạnh,
Sầu lao đao phận người bước lỡ đời nhau.
Ta gánh đau nỗi phân ly tiễn biệt,
Lòng ta luôn mãi mộ tang.
Dứt đoạn ân tình.
Lệ nào ai khóc vì nhau,
khóc ân tình ai bể dâu.
Thôi hết rồi bể dâu dạt về đâu ?
Ngược gió sông chiều lẻ loi,
Mộng tan khóc thầm bên đời.
Tháng ngày nỗi sầu quầng sâu,
Hết rồi thắt mảnh hồn tang
Có hay... ta khóc tự bao giờ ?
Người ơi !... |
|
|